ICU & ED
For Doctors and Nurses
Bệnh Mác-bớc (Marburg)
Đăng nhập
TÌM KIẾM

Bệnh Mác-bớc (Marburg)

Marburg virus disease
 cập nhật: 31/10/2024
Chia sẻ
×

Chia sẻ



GIỚI THIỆU
Theo thông tin từ Hệ thống giám sát bệnh truyền nhiễm, từ cuối tháng 9/2024 Ru-an-đa (Rwanda) đã lần đầu tiên ghi nhận trường hợp bệnh Mác-bớc (Marburg) tại nước này. Đến 10/10/2024, đã ghi nhận tổng số 58 trường hợp mắc, trong đó có 13 trường hợp tử vong tại 07 trong số 30 quận của nước này, khoảng 70% trường hợp bệnh là nhân viên y tế. Bệnh Mác-bớc là bệnh đặc biệt nguy hiểm, khả năng lây truyền và tỷ lệ tử vong cao (50% có thể lên tới 88%). Đến nay, bệnh chưa có vắc xin, thuốc điều trị đặc hiệu, hiện bệnh được phân loại thuộc nhóm A trong Luật phòng chống bệnh truyền nhiễm của nước ta. Một số quốc gia như: Hòa Kỳ, Trung Quốc, Hàn Quốc đã tăng cường các biện pháp y tế tại cửa khẩu nhằm kiểm soát dịch bệnh Mác-bớc xâm nhập.

  • Virus Marburg (MARV) và virus Ravn (RAVV) thuộc loài Orthomarburgvirus marburgense là tác nhân gây bệnh do virus Marburg (MVD). Căn bệnh này có tỷ lệ tử vong trên ca bệnh lên tới 88% nhưng có thể thấp hơn nhiều nếu được chăm sóc bệnh nhân tốt và sớm.
  • Cả hai loại virus này đều một phần của họ Filoviridae (filovirus) mà thuộc về chi Orthoebolavirus. Mặc dù do các loại virus khác nhau gây ra nhưng bệnh Ebola và Marburg có biểu hiện lâm sàng tương tự nhau. Cả hai bệnh đều hiếm gặp nhưng có khả năng gây bùng phát với tỷ lệ tử vong cao.
  • MVD lần đầu tiên được phát hiện vào năm 1967 sau hai đợt bùng phát đồng thời ở Marburg và Frankfurt ở Đức và ở Belgrade, Serbia. Những đợt bùng phát này có liên quan đến công việc trong phòng thí nghiệm sử dụng khỉ xanh châu Phi (Cercopithecus aethiops) nhập khẩu từ Uganda. Sau đó, các đợt bùng phát và các trường hợp lẻ tẻ đã được báo cáo ở Angola, Cộng hòa Dân chủ Congo, Guinea Xích đạo, Ghana, Guinea, Kenya, Nam Phi (ở một người có lịch sử du lịch gần đây đến Zimbabwe), Tanzania và Uganda. Năm 2008, hai trường hợp độc lập đã được báo cáo ở những du khách đã đến thăm một hang động có đàn dơi Rousettus aegyptiacus ở Uganda.
  • Marburg là một bệnh sốt xuất huyết do virus nghiêm trọng, hiếm gặp, ảnh hưởng đến cả người và các loài linh trưởng khác, như vượn và khỉ. Nguyên nhân do nhiễm orthomarburgviruses, virus Marburg hoặc virus Ravn, bệnh có thể dẫn đến bệnh nặng hoặc tử vong. Các triệu chứng có thể xuất hiện đột ngột và có thể bao gồm sốt, phát ban và chảy máu nghiêm trọng.
  • Orthomarburgvirus được tìm thấy tự nhiên ở loài dơi roulette Ai Cập (Rousettus aegyptiacus) và có thể lây lan từ dơi sang người. Virus Marburg thường được tìm thấy nhiều nhất ở châu Phi cận Sahara.
  • Bệnh vi rút Marburg được đặt tên theo thành phố của Đức, nơi các nhà khoa học phát hiện ca bệnh đầu tiên được biết đến vào năm 1967 khi đang xử lý những con khỉ nhập khẩu từ Châu Phi.
  • Ban đầu, nhiễm trùng MVD ở người là do tiếp xúc kéo dài với các mỏ hoặc hang động nơi sinh sống của đàn dơi ăn quả Rousettus.
  • Sau khi xâm nhập vào cộng đồng người, virus Marburg có thể lây lan từ người sang người thông qua tiếp xúc trực tiếp (qua vết thương trên da hoặc màng nhầy) với máu, dịch tiết, nội tạng hoặc chất dịch cơ thể khác của người bị nhiễm bệnh cũng như với các bề mặt và vật liệu (ví dụ như khăn trải giường, quần áo) bị nhiễm các chất dịch này.
  • Nhân viên y tế thường bị nhiễm bệnh khi điều trị cho bệnh nhân nghi ngờ hoặc được xác nhận mắc bệnh MVD. Điều này xảy ra thông qua tiếp xúc gần gũi với bệnh nhân khi các biện pháp phòng ngừa kiểm soát nhiễm trùng không được thực hiện nghiêm ngặt. Sự lây truyền qua dụng cụ tiêm bị ô nhiễm hoặc qua vết thương do kim tiêm có liên quan đến bệnh nặng hơn, tình trạng bệnh xấu đi nhanh chóng và có thể có tỷ lệ tử vong cao hơn.
  • Nghi lễ chôn cất liên quan đến việc tiếp xúc trực tiếp với thi thể của người đã khuất cũng có thể góp phần lây truyền vi rút Marburg.
  • Mọi người không thể truyền bệnh trước khi họ có các triệu chứng và vẫn có khả năng lây nhiễm miễn là máu của họ có chứa vi-rút.
Virus Marburg lây lan từ loài dơi Ai Cập bị nhiễm bệnh sang người. Virus này được tìm thấy trong nước bọt, nước tiểu và phân của những con dơi bị nhiễm bệnh. Một khi dịch bệnh đã “lây lan” từ động vật hoang dã sang người, người mắc bệnh có thể truyền bệnh sang người khác.

Ai đó có thể bị nhiễm vi-rút Marburg nếu họ tiếp xúc (chẳng hạn như qua da bị tổn thương hoặc màng nhầy ở mắt, mũi hoặc miệng) với:
  • Dịch cơ thể của người bị bệnh hoặc chết vì Marburg
  • Các vật thể bị nhiễm chất dịch của họ như quần áo, ga trải giường, kim tiêm và thiết bị
  • Tinh dịch của một người đàn ông đã khỏi bệnh sau khi nhiễm Marburg
  • Thời gian ủ bệnh (khoảng thời gian từ khi nhiễm bệnh đến khi xuất hiện triệu chứng) thay đổi từ 2 đến 21 ngày. Những người mắc bệnh Marburg thường bắt đầu bị bệnh từ 2-21 ngày sau khi bị nhiễm vi-rút.
Những người có nguy cơ mắc bệnh Marburg cao nhất bao gồm:
  • Những người tiếp xúc với dơi roulette Ai Cập hoặc chất bài tiết của chúng
  • Những người chăm sóc những người mắc bệnh mà không có thiết bị bảo hộ thích hợp
  • Những người tiếp xúc với các loài linh trưởng bị nhiễm bệnh (không phải người)
  • MVD bắt đầu đột ngột với sốt cao, nhức đầu dữ dội và khó chịu trầm trọng. Đau nhức cơ bắp là một đặc điểm phổ biến. Tiêu chảy nặng, đau bụng và quặn thắt, buồn nôn và nôn có thể bắt đầu vào ngày thứ ba. Phát ban không ngứa đã được báo cáo ở những bệnh nhân từ 2 đến 7 ngày sau khi xuất hiện triệu chứng.
  • Từ ngày thứ 5 của bệnh, bệnh nhân có thể xuất hiện các biểu hiện xuất huyết, bao gồm máu tươi trong chất nôn và phân, chảy máu mũi, nướu và âm đạo. Chảy máu tại các vị trí tiêm tĩnh mạch (nơi được tiêm tĩnh mạch để truyền dịch hoặc lấy mẫu máu) cũng có thể được quan sát thấy. Sự tham gia của hệ thống thần kinh trung ương có thể dẫn đến lú lẫn, khó chịu và kích động. Viêm tinh hoàn (viêm một hoặc cả hai tinh hoàn) đôi khi được báo cáo ở giai đoạn muộn của bệnh.
  • Trong những trường hợp tử vong, tử vong xảy ra thường xuyên nhất trong khoảng từ 8 đến 9 ngày sau khi khởi phát triệu chứng, thường xảy ra trước tình trạng mất máu nghiêm trọng và sốc.
Các triệu chứng ban đầu của Marburg bao gồm:
  • Sốt
  • Ớn lạnh
  • Đau đầu
  • Đau cơ
  • Phát ban với cả vết sưng phẳng và nổi lên, thường ở thân mình
  • Đau ngực
  • Đau họng
  • Buồn nôn, nôn mửa và tiêu chảy
Khi bệnh tiến triển, các triệu chứng có thể trở nên nghiêm trọng hơn, bao gồm suy gan, mê sảng, sốc , chảy máu (xuất huyết) và rối loạn chức năng đa cơ quan.

Có thể khó phân biệt lâm sàng bệnh MVD với các bệnh truyền nhiễm khác như sốt rét, sốt thương hàn, bệnh lỵ trực khuẩn, viêm màng não và các bệnh sốt xuất huyết do virus khác. Việc xác nhận rằng các triệu chứng do nhiễm vi-rút Marburg gây ra được thực hiện bằng các phương pháp chẩn đoán sau:
  • Xét nghiệm ELISA hấp thụ miễn dịch liên kết enzyme bắt giữ kháng thể (IgM-capture ELISA) 
  • Xét nghiệm ELISA phát hiện bắt giữ kháng nguyên (Antigen-capture ELISA testing)
  • Xét nghiệm phản ứng chuỗi polymerase phiên mã ngược (RT-PCR). Phản ứng chuỗi polymerase (PCR).
  • Phân lập vi-rút bằng nuôi cấy tế bào trong phòng thí nghiệm kiểm soát(che chắn) tối đa.
Các mẫu được thu thập từ bệnh nhân có nguy cơ cực kỳ nguy hiểm về mặt sinh học; Thử nghiệm trong phòng thí nghiệm trên các mẫu không hoạt động phải được tiến hành trong điều kiện ngăn chặn(che chắn) sinh học tối đa. Tất cả các mẫu sinh học không hoạt động phải được đóng gói bằng hệ thống đóng gói ba lớp khi vận chuyển trong nước và quốc tế.

  • Hiện tại, không có phương pháp điều trị nào được cấp phép cho Marburg. Điều trị được giới hạn ở chăm sóc hỗ trợ. Điều này bao gồm nghỉ ngơi, bù nước, kiểm soát tình trạng oxy và huyết áp cũng như điều trị các bệnh nhiễm trùng thứ cấp.
  • Chăm sóc hỗ trợ hồi sức sớm bao gồm bù nước và điều trị các triệu chứng cụ thể có thể cải thiện khả năng sống sót.
  • Hiện tại không có vắc xin hoặc phương pháp điều trị chống vi rút nào được phê duyệt cho MVD.
  • Có các kháng thể đơn dòng (mAbs) và thuốc chống vi rút ứng cử viên, cùng với các loại vắc xin ứng cử viên có thể được đánh giá trong các thử nghiệm lâm sàng.

  • Virus Marburg gây ra một căn bệnh nghiêm trọng, chết người.
  • Khoảng 20-90 % số người mắc bệnh sẽ chết.

Để ngăn ngừa Marburg
  1. Tránh tiếp xúc với máu và chất dịch cơ thể của người bị bệnh.
  2. Tránh tiếp xúc với tinh dịch của người đã khỏi bệnh từ Marburg cho đến khi xét nghiệm cho thấy virus đã biến mất khỏi tinh dịch của họ.
  3. Không xử lý các vật dụng có thể đã tiếp xúc với chất dịch cơ thể của người bị nhiễm bệnh.
  4. Tránh tiếp xúc với loài dơi bánh đỏ Ai Cập và các loài linh trưởng không phải người nếu ở những khu vực có Marburg.
  • Dơi Rousettus aegyptiacus được coi là vật chủ tự nhiên của virus Marburg. Không có bệnh rõ ràng nào ở những con dơi ăn quả này. Do đó, sự phân bố địa lý của virus Marburg có thể chồng chéo với phạm vi của dơi Rousettus.
  • Khỉ xanh châu Phi (Cercopithecus aethiops) được nhập khẩu từ Uganda là nguồn lây nhiễm cho con người trong đợt bùng phát MVD đầu tiên.
  • Tiêm chủng thử nghiệm trên lợn với các loài Orthoebolavirus khác nhau cho thấy lợn dễ bị nhiễm filovirus và thải virus. Do đó, lợn nên được coi là vật chủ khuếch đại tiềm năng trong các đợt bùng phát MVD. Các biện pháp phòng ngừa là cần thiết tại các trang trại lợn ở Châu Phi để tránh lợn bị nhiễm bệnh do tiếp xúc với dơi ăn quả.
Sự tham gia của cộng đồng là chìa khóa để kiểm soát thành công mọi đợt bùng phát. Kiểm soát ổ dịch dựa vào việc sử dụng một loạt các biện pháp can thiệp, chẳng hạn như quản lý ca bệnh, giám sát và truy tìm dấu vết tiếp xúc, dịch vụ phòng xét nghiệm tốt, phòng ngừa và kiểm soát lây nhiễm tại các cơ sở y tế, chôn cất an toàn và trang nghiêm cũng như huy động xã hội.

Nâng cao nhận thức về các yếu tố rủi ro đối với MVD và các biện pháp bảo vệ mà các cá nhân có thể thực hiện là một cách hiệu quả để giảm sự lây truyền sang người.

Thông điệp giảm thiểu rủi ro nên tập trung vào một số yếu tố:
  • Giảm nguy cơ lây truyền từ dơi sang người phát sinh do tiếp xúc kéo dài với hầm mỏ hoặc hang động nơi sinh sống của đàn dơi ăn quả. Những người đến thăm hoặc làm việc trong các mỏ hoặc hang động có đàn dơi ăn quả sinh sống nên đeo găng tay và quần áo bảo hộ thích hợp khác (bao gồm cả khẩu trang). Trong thời gian dịch bệnh bùng phát, tất cả các sản phẩm động vật (máu và thịt) phải được nấu chín kỹ trước khi tiêu thụ.
  • Giảm nguy cơ lây truyền từ người sang người trong cộng đồng do tiếp xúc trực tiếp hoặc gần gũi với người bệnh bị nhiễm bệnh, đặc biệt là với dịch cơ thể của họ. Nên tránh tiếp xúc gần gũi với bệnh nhân MVD. Bệnh nhân nghi ngờ hoặc được xác nhận mắc bệnh MVD nên được cách ly tại trung tâm điều trị được chỉ định để được chăm sóc sớm và tránh lây truyền tại nhà.
  • Các cộng đồng bị ảnh hưởng bởi MVD nên nỗ lực để đảm bảo rằng người dân được thông tin đầy đủ, cả về bản chất của căn bệnh và các biện pháp ngăn chặn dịch bệnh cần thiết.
  • Các biện pháp ngăn chặn đợt bùng phát bao gồm chôn cất người đã khuất một cách an toàn và trang nghiêm, xác định những người có thể đã tiếp xúc với người bị nhiễm MVD và theo dõi sức khỏe của họ trong 21 ngày, tách người khỏe mạnh khỏi người bệnh để ngăn ngừa lây lan thêm và cung cấp dịch vụ chăm sóc cho bệnh nhân đã được xác nhận và duy trì vệ sinh tốt và môi trường sạch sẽ cần phải được quan sát.
  • Nhân viên y tế phải luôn thực hiện các biện pháp phòng ngừa tiêu chuẩn khi chăm sóc bệnh nhân, bất kể chẩn đoán giả định của họ là gì. Những biện pháp này bao gồm vệ sinh tay cơ bản, vệ sinh hô hấp, sử dụng thiết bị bảo hộ cá nhân (để chặn bắn nước hoặc tiếp xúc khác với vật liệu bị nhiễm bệnh), thực hành tiêm chích an toàn và thực hành chôn cất an toàn và trang nghiêm.
  • Nhân viên y tế chăm sóc bệnh nhân nghi ngờ hoặc được xác nhận MVD nên áp dụng các biện pháp kiểm soát nhiễm trùng bổ sung để ngăn ngừa tiếp xúc với máu và chất dịch cơ thể của bệnh nhân cũng như các bề mặt hoặc vật liệu bị ô nhiễm như quần áo và ga trải giường. 
  • Nhân viên phòng xét nghiệm cũng có nguy cơ. Các mẫu lấy từ người và động vật để điều tra nhiễm vi rút Marburg phải được xử lý bởi nhân viên đã được đào tạo và xử lý trong phòng xét nghiệm được trang bị phù hợp.

Tất cả những người sống sót, bạn đời và gia đình của họ phải được thể hiện sự tôn trọng, nhân phẩm và lòng trắc ẩn. WHO không khuyến nghị cách ly bệnh nhân nam hoặc nữ đang hồi phục có máu đã được xét nghiệm âm tính với virus Marburg. Những người sống sót sau MVD có thể bị di chứng cả về lâm sàng và tâm lý. WHO khuyến khích các quốc gia bị ảnh hưởng xem xét việc thiết lập chương trình chăm sóc người sống sót để giảm bớt di chứng, hỗ trợ tái hòa nhập cộng đồng và cung cấp tư vấn cũng như xét nghiệm sinh học.

Virus Marburg được biết là vẫn tồn tại ở những vị trí có đặc quyền miễn dịch ở một số người đã khỏi bệnh. Những vị trí này bao gồm tinh hoàn và bên trong mắt. Ngoại suy từ dữ liệu về các filovirus khác, virus có thể tồn tại trong nhau thai, nước ối và thai nhi của phụ nữ bị nhiễm bệnh khi mang thai và trong sữa mẹ của phụ nữ bị nhiễm bệnh khi đang cho con bú. Bệnh có triệu chứng tái phát nhưng không tái nhiễm ở người đã hồi phục sau bệnh MVD là một trường hợp hiếm gặp nhưng đã được ghi nhận. Nguyên nhân của hiện tượng này vẫn chưa được hiểu đầy đủ.

Sự lây truyền virus Marburg qua tinh dịch bị nhiễm bệnh đã được ghi nhận tới 7 tuần sau khi hồi phục lâm sàng. Để giảm thiểu nguy cơ lây truyền tiềm ẩn khi tiếp xúc với tinh dịch bị nhiễm bệnh, nên triển khai chương trình xét nghiệm tinh dịch để:
  • Tư vấn cho nam giới sống sót MVD và bạn tình của họ, nếu cần, để thông báo cho họ về nguy cơ tiềm ẩn và hỗ trợ họ tuân thủ các thực hành tình dục an toàn hơn (bao gồm cung cấp bao cao su và vệ sinh tay và cá nhân tốt); và
  • Tiến hành xét nghiệm tinh dịch đồ hàng tháng cho đến khi nhận được hai kết quả xét nghiệm âm tính liên tiếp.
Sau khi nhận được hai kết quả xét nghiệm âm tính liên tiếp, những người sống sót sau MVD có thể tiếp tục quan hệ tình dục bình thường một cách an toàn với nguy cơ lây truyền vi rút Marburg ở mức tối thiểu. Trong trường hợp không có chương trình xét nghiệm tinh dịch, nam giới sống sót nên thực hiện các biện pháp quan hệ tình dục an toàn hơn trong 12 tháng.

  • Bệnh do virus Marburg (Marburg) là một bệnh sốt xuất huyết hiếm gặp nhưng nghiêm trọng, có thể gây bệnh nặng và tử vong.
  • Tỷ lệ tử vong trung bình của ca bệnh MVD là khoảng 50%. Tỷ lệ tử vong đã thay đổi từ 24% đến 88% trong các đợt bùng phát trước đây.
  • Các triệu chứng có thể giống với các bệnh nhiệt đới khác, khiến việc chẩn đoán trở nên khó khăn.
  • Không có phương pháp điều trị hoặc vắc-xin cho bệnh Marburg. Hiện tại vẫn chưa có vắc-xin hoặc phương pháp điều trị kháng vi-rút nào được chấp thuận cho MVD, nhưng một loạt vắc-xin và liệu pháp điều trị bằng thuốc đang được phát triển.
  • Chăm sóc hỗ trợ sớm bằng cách bù nước và điều trị triệu chứng giúp cải thiện khả năng sống sót.
  • Bệnh lây lan qua tiếp xúc với động vật hoặc người bị nhiễm bệnh. Rousettus aegyptiacus, một loài dơi ăn quả thuộc họ Pteropodidae, được coi là vật chủ tự nhiên của virus Marburg. Virus Marburg lây truyền sang người từ dơi ăn quả và lây lan giữa người với người thông qua việc lây truyền từ người sang người.
  • Sự tham gia của cộng đồng là chìa khóa để kiểm soát thành công các đợt bùng phát.

TÀI LIỆU THAM KHẢO
  1. Marburg virus disease. WHO 23/10/2024
  2. Tăng cường kiểm dịch y tế, năng lực xác định với bệnh Mác-bớc. CDC
  3. About Marburg. CDC
 25 lượt xem VIP

DANH MỤC

Bố cục nội dung


ICU & ED chuyển đổi số !

Chuyên về công cụ hỗ trợ thực hành (tools), cập nhật phác đồ điều trị (protocols), hướng dẫn về thủ thuật (procedures), tra cứu về thuốc (drugs) và xét nghiệm (tests), sơ đồ tiếp cận (approach algorithm). Giúp cải thiện tốc độ và độ chính xác trong chẩn đoán và điều trị.
Chuyên về công cụ hỗ trợ thực hành (tools), cập nhật phác đồ điều trị (protocols), hướng dẫn về thủ thuật (procedures), tra cứu về thuốc (drugs) và xét nghiệm (tests), sơ đồ tiếp cận (approach algorithm). Giúp cải thiện tốc độ và độ chính xác trong chẩn đoán và điều trị.
×

Chia sẻ

Phiên bản miễn phí
Phiên bản VIP